Cuối cùng sự việc đă xảy ra. Tin mong đợi
đă tới. Cơ hồ đối với Winston, cả
cuộc đời anh anh đă đợi sự này
xảy ra.
Anh đang đi dọc
hành lang trong Bộ, và anh gần tới chỗ Julia dúi
mẩu thư trong tay anh, th́ bỗng anh ư thức có
một người to lớn hơn anh nhiễu đang
đi sau lưng anh. Người đó, là ai chăng
nữa, khẽ ho, hiển nhiên như để bắt
chuyện. Winston vụt dừng chân quay lại. Đó là O'Brien.
Tận cùng họ
chạm mặt nhau, nhưng Winston tựa như chỉ có
một động lực duy nhất là chạy chốn.
Tim anh đập mạnh. Liệu như anh không nói
được lên lời. Thế nhưng O'Brien tiếp
tục tiến bước đều như cũ, tay ông
đặt thân thiện trên cánh tay Winston khiến cho hai người
sánh vai nhau. Ông ta bắt đầu nói với phép lịch
sự đặc biệt làm ông tách hẳn phần đông
thành viên Đảng Trong.
"Tôi hy vọng có cơ
hội nói chuyện với anh," ông ta bảo. "Tôi có
đọc một bài Ngôn mới trong Thời Báo do
anh viết hôm trước. Anh quan tâm đến Ngôn
Mới với tinh thần một nhà nghiên cứu, tôi nghĩ
vậy có đúng chăng ?"
Winston đă lấy
lại được một phần b́nh tĩnh. "Khó
mà sánh tôi vói một nhà nghiên cứu," anh nói. "Tôi
không có chuyên. Đó không phải là môn của tôi. Tôi không
hề dính dáng ǵ với việc xây dựng cụ thể
ngôn ngữ đó."
"Nhưng anh viết
văn mới rất trôi chẩy," O'Brien đáp. "Đó
không chỉ là ư kiến của tôi. Tôi có nói chuyện
mới đây với một người bạn anh,
chắc hẳn là một chuyên viên. Hiện tôi không
nhớ ra tên anh ta."
Lại nữa tim Winston
xao xuyến đến đau đớn. Không thể nghĩ
rằng câu đó ám chỉ một người khác lạ
hơn Syme. Nhưng Syme không những đă chết, anh
đă bị hủy diệt thành một vô nhân.
Bất cứ lời nào nhắc tới anh cũng cực
kỳ nguy hiểm. Nhận xét của O'Brien rơ ràng phải
có chủ ư, như một ám hiệu, một mật mă.
Với sự chia xẻ một tội tư tưởng
nhỏ, ông ta đă biến hai người thành đồng
lơa. Họ tiếp tục rảo bước chậm
chạp trên hành lang được một lúc th́ O'Brien
dừng chân lại. Với vẻ cởi mở thân
thuộc mà ông luôn luôn có cách đặt trong cử
chỉ, ông chỉnh đốn cặp kính trên mũi.
Rồi ông ta nói tiếp :
"Điều tôi
thực sự định nói là trong bài của anh tôi
để ư thấy anh dùng hai danh từ đă lỗi
thời. Nhưng hai chữ đó mới chỉ thành
hủ lậu gần đây thôi. Anh đă xem quyển
Từ Điển Ngôn Mới bản thứ mười chưa ?"
"Chưa," Winston nói.
" Tôi không biết nó đă được xuất
bản. Chúng tôi vẫn dùng bản thứ chín trong Cục
Văn Khố."
"Tôi chắc phải
vài tháng nữa bản thứ mười mời được
phép phát hành. Nhưng đă có vài tiền bản
được phổ biến. Chính tôi có một bản.
Anh muốn xem qua nó chăng ?"
"Dạ, muốn
lắm," Winston vừa nói vừa hiểu ngay câu
chuyện đưa tới đâu.
"Có vài tiến
triển rất tài t́nh. Như sự giảm bớt
số động từ -- tôi thiết nghĩ đó là
điểm khích trí anh. Xem nào, tôi có nên phái người
mang từ điển đến anh không nhỉ ?
Phải cái tôi sợ thế nào cũng quên khuấy đi
mất việc đó. Liệu anh có thể đến nhà
tôi lấy nó vào ngày giờ thích hợp với anh không ?
Đợi chút. Để tôi cho anh địa chỉ tôi."
Họ đang đứng
trước máy truyền h́nh. Với một vẻ coi như
vô tư, O'Brien sờ vào hai túi quần lôi ra một
cuốn sổ tay bọc da và một cây bút mực
bằng vàng. Ngay dưới máy truyền h́nh, trong một
tư thế ai đang nh́n bên kia máy cũng có thể
đọc được điều ông viết, ông ngoáy
một địa chỉ và xé trang giấy đưa cho
Winston.
"Tôi thường có
nhà vào chiều tối," ông ta nói. "Nếu không, người
làm của tôi sẽ đưa quyển từ điển
cho anh."
Ông ta rảo bước,
bỏ lại Winston đang cầm mẩu giấy, lần này
không cần giấu giếm. Tuy nhiên, anh cẩn thận ghi
nhớ điều ghi trên giấy và vài giờ sau vứt
nó vào lỗ kư ức cùng với một sấp giấy khác.
Họ nói chuyện
với nhau độ vài phút là nhiều nhất. Giai đoạn
chỉ có thể có một ư nghĩa thôi. Nó là một cách
sắp đặt cho Winston biết địa chỉ
O'Brien. Nó cần thiết, v́ ngoài sự hỏi thẳng,
không bao giờ khám phá được chỗ ở của
ai. Không có loại danh bạ nào để tra cả. "Nếu
bao giờ anh muốn gặp tôi, đây là nơi kiếm
được ra tôi," đó là điều O'Brien đă
nói với anh. Có thể c̣n có một thông điệp
giấu đâu đó trong từ điển. Nhưng dù sao
đi nữa, có một điều chắc chắn.
Cuộc đồng mưu mà anh mơ tưởng tới có
thật, và anh đă đạt được ngoại biên
của nó.
Anh
biết trước
sau ǵ anh cũng sẽ tuân theo đề nghị của
O'Brien. Có thể ngày mai, có thể sau một thời gian dài
-- anh không biết chắc. Điều xảy ra chỉ là
hậu quả của một quá tŕnh đă khởi sự
từ hàng năm trước. Bước đầu là
một ư nghĩ thầm kín, không chủ tâm, bước
thứ hai là sự khai trương cuốn nhật kư. Anh
đă chuyển ư tưởng sang lời văn, và lời
văn sang hành động. Bước cuối cùng là
một sự sẽ xảy ra trong Bộ T́nh Yêu. Anh đă
chấp nhận điều ấy. Kết cục được
chứa trong bước đầu. Nhưng nó ghê rợn :
hay đúng hơn, nó giống như tiền vị của
cái chết, như một sự giảm sinh lực. Ngay khi
anh đang nói chuyện với O'Brien, khi ư nghĩa của câu
nói thấm ngầm anh, một cơn rùng ḿnh lạnh
buốt xâm nhập anh. Anh có cảm giác bước trên
đất ẩm của một nấm mồ, và sự
vẫn biết rằng ngôi mộ nằm đó đợi
anh không giúp anh vững dạ chút nào.