Dân chủ và biến loạn               

 

   Cuộc bầu của Pháp là một cơ hội để người Việt Nam đă nhập quốc tịch Pháp nhưng vẫn c̣n quan tâm đến tîền đồ cố quốc vận động với các đảng phái để đánh đổi lá phiếu lấy sự hỗ trợ việc phục hồi nền dân chủ tại Việt Nam. Trên nguyên tắc, đảng phái nào của Pháp cũng tuyên bố mong mỏi Việt Nam sớm dân chủ, nhưng hỏi như vậy th́ thái độ của họ đối với nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội ra sao, các chính đảng tỏ ra mập mờ và phân vân giữa những nhận định khác biệt.

 

   Giới chính quyền và thiên tả chọn đường ủng hộ chế độ cộng sản hiện tại v́ theo họ,Việt Nam sẽ lâm vào t́nh trạng hỗn loạn giống như một số quốc gia Đông Âu nếu vụt bỏ cộng sản. Họ cho rằng sự  chuyển hướng của Việt Nam   phải do nhóm cầm quyền tại v́ từ từ lèo lái kẻo gây xáo trộn cho toàn quốc. Lư luận này thật hợp nhĩ đám lănh đạo và bề tôi cộng sản nên vẫn được đưa ra để ngăn chặn mọi sự thay đổi căn bản. Ngoài sự nó biểu lộ một thái độ khinh thường đối với dân Việt, tương tự với luận điệu của thực dân khuyến cáo dân ta khoan đ̣i độc lập v́ c̣n non trí cần được họ d́u dắt, tự trị tất sẽ loạn (kể ra sau độc lập Việt Nam có loạn thật nhưng không phải v́ thiếu sự dạy dỗ của mẫu quốc, mà v́ sự cuồng tín tham quyền của Đảng), liệu nó có giá trị ǵ trong hiện t́nh Việt Nam ?

 

    Rơ những bạn đồng hành của công sản khéo lo xa mà không thấy họa trước mắt. Dọa Việt Nam dân chủ tắc loạn mà không nhận ra mầm loạn đang sinh sôi trong niêu cộng sản.Với sự thất bại của ư hệ cộng sản, trong khi các giá trị đạo đức chưa được phổ biến trong công chúng, sự thả lỏng kinh tế do nhóm cầm quyền cộng sản vô uy tín chủ trương chỉ có tác dụng biến đám dân nghèo hèn bỡ ngỡ đang không biết bám víu vào đâu thành tín đồ của đồng tiền (đô la nếu có thể). Thành thử tại Việt Nam dưới chế độ cộng sản “đổi mới », cạnh những tệ đoan đặc biệt của xă hội cộng sản như sự thiếu tự do, sự g̣ bó vật chất và tinh thần, sự đè nặng của một tập đoàn cán bộ quan liêu ngu dốt, người dân phải đương đầu với những tai ương nguy hại của các xă hội chậm tiến và tư bản rừng như nạn tham nhũng, buôn lậu, thất nghiệp, thất học, v.v. song song với một nếp sống vô giáo dục và vô trách nhiệm. Xă hội suy đồi chưa đủ, nhóm cầm quyền cộng sản đă đốt cháy tương lai của các thế hệ sau khi đem bán rẻ dần tài nguyên đất nước cho ngọai bang. Khi đạo tặc ngồi ngay trên chốn đỉnh chung, lẫn lộn trong đám quần dân, hỏi mối loạn đe dọa đất nước nằm ở đâu xa ?

 

   Đảng cộng sản, v́ là nguyên nhân của t́nh trạng bi đát hỗn độn trên, đă mất hết tư cách chỉ đạo để dân theo, không có quân đội vâ cảnh sát (cũng bị lũng đọan như xă hội nên ít hiệu nghiệm hơn xưa) chắc có ra lệnh ǵ cũng bằng thừa. Không thể mong đợi chế độ cộng sản dù là cộng sản “đổi mới » đưa đất nước vươn lên, mà để cộng sản cầm quyền thêm ngày nào là Việt Nam nát thêm ngày đó. Chỉ một thể chế dân chủ, dầu chưa thể hoàn hảo với một dân trí c̣n quá thấp, mới có hy vọng mang lại niềm tin cho dân chúng và lành mạnh hóa xă hội với quyền tự do được trả cho người dân. V́ chẳng bao giờ có sự một nhóm đang cầm quyền tự ư trao quyền cho kẻ khác, muốn Việt Nam được dân chủ phải làm đủ cách ép đảng cộng sản rút lui.

 

    Trừ phi chính cộng sản v́ quá ham quyền cố vị quyết gây biến loạn, cộng sản đi rồi, không có lư ǵ Việt Nam rơi vào cảnh Nam Tư hay một vài quốc gia thuộc Nga Sô cũ. Thứ nhất, mặc dầu sự đổi thể chế mang lại nhiều xáo trộn khó khăn, không phải nước cựu cộng sản nào trở thành dân chủ cũng lâm vào cảnh chinh chiến, bất an. Hung Gia Lợi, Bảo Gia Lợi, Ba Lan, v.v. biến chuyển b́nh thường. Sau đó, tại Việt Nam không có những vấn đề dị tộc lớn mạnh chung sống như ở Nam Tư để kẻ thả câu nước đục lợi dụng khuấy rối. Sau cùng, là Việt Nam có những chủ bài không thấy dược ở những quốc gia cựu cộng sản khác : một nửa đất nước chưa bị hoàn toàn ô nhiễm bởi giáo dục cộng sản, nên năng động và dễ xoay theo kinh tế thị trường ; cả triệu dân lành nghề am hiểu thị trường quóc tế và có một chút vốn liếng đang ở ngoại quốc sẵn sàng tham gia vào sự tái thiết đất nước, một phần có thể về nước hẳn để phục vụ. 

    

     Với tài nguyên hăy c̣n (chưa bị cộng sản phá hết) và với nhân lực hiếm có, Việt Nam dễ thăng tiến mở mang nếu sớm bỏ được cộng sản. Chính v́ sợ Việt Nam trở nên hùng mạnh và cạnh tranh với họ mà các quốc gia tư bản trong vùng sẵn sàng giúp sự duy trî của nhóm cầm quyền Hà Nội. Nước “bạn » Trung Hoa lại càng không muốn Việt Nam lột xác, quá “quư » Việt Nam nên đă sát nhập luôn Bắc Việt vào bản đồ nước họ. Nếu sau này chiến tranh lại bùng nổ trên đất Việt đáng thương, dễ đoán tại đâu ra, chẳng phải tại Việt Nam hết cộng sản. Ngược lại, chỉ trong trường hợp chóng có dân chủ và giàu mạnh, Việt Nam mới thâu được sự nể nang của lân bang và bảo vệ được chủ quyền. Tóm lại, tranh đấu cho các đảng phái Âu Mỹ giúp đỡ Việt Nam là yêu cầu họ cứng rắn với nhà cầm quyền Hà Nội, dùng bang giao và viện trợ làm áp lực khiến sự dân chủ hóa Việt Nam sớm thành sự thật.

 

Paris, 23/10/1995

Retour à DPN